Sáng ngày 31/12/2023 (19/11 năm Quý Mão) tại Tu Viện Linh Thứu, 307/4, Nguyễn Thị Nê, xã Phú Hòa Đông, huyện Củ Chi, TP. HCM, đã tổ chức khóa tu 1 ngày an lạc cho quý thiện nam tín nữ Phật tử xa gầnSau những ngày làm việc căng thẳng, quý Phật tử trở về Tu Viện Linh Thứu, để nương mình vào nơi thiền môn thanh tịnh, tham gia khóa tu “Một Ngày An Lạc” đắm mình vào hương Pháp nhiệm mầu, xóa tan mọi mệt mỏi trong cuộc sống. Mọi người đến đây học Phật cùng nhau tu tập, chia sẻ những kinh nghiệm, kiến thức với sự hướng dẫn của chư Tôn đức và bạn đồng tu.Đây là khoá tu hàng tháng dành cho tất cả quý Phật tử. Thông qua các thời khoá miên mật, khoá tu chính là cơ hội gieo mầm an lạc cho mỗi hành giả về tham dự.
Bên cạnh thời khoá cố định, hành giả đã có cơ hội lắng nghe pháp âm do TT. Thích Thiện Xuân – Phó ban Từ Thiện Xã Hội, Phó Thư Ký kiêm Chánh Văn Phòng Ban hướng dẫn Phật tử Trung ương, UV Ban Phật Giáo quốc tế Trung ương, Phó Đoàn Giảng Sư TP. HCM, Trụ trì Tu viện Linh Thứu, chùa Long Thanh, chùa Giác Hạnh Campuchia, Trưởng Ban Tổ chức, thuyết giảng Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyên – Phẩm thứ 5 “ Danh hiệu của địa ngục” & phần Phẩm thứ 6 “ Như Lai tán thán”.
Thượng tọa đã khuyến tấn hàng Phật tử, là người đệ tử Phật cần nỗ lực thể hiện lời Phật dạy trong cuộc sống hàng ngày, vì địa ngục vốn thuộc loại “có tên nhưng vô hình” (hữu danh vô hình) – tên của địa ngục thì có, mà hình tướng của địa ngục thì không; phải đợi đến lúc tội nhân tới thời điểm thọ tội báo thì địa ngục mới hiện hình. Bấy giờ, hễ tội nhân đã từng gây ra nghiệp tội gì, thì sẽ có địa ngục tương ứng với nghiệp tội đó hiện ra. Những địa ngục này không phải do người nào hoặc đấng quỷ thần nào dựng nên, mà là do nghiệp lực của chính bản thân người tội tạo thành.
Hễ chúng ta gây nghiệp tội gì thì ở cõi âm sẽ xuất hiện một địa ngục tương ứng với nghiệp tội mà chúng ta đã tạo tác – sự việc này xảo diệu và bất khả tư nghị một cách phi thường. Vì sao gọi là “cõi âm” (cõi tối tăm)? Bởi vì nơi đó luôn luôn tối tăm u ám, không có ánh sáng của mặt trời và mặt trăng rọi tới, nên gọi là “cõi âm,” và cũng là “âm ty” hoặc “âm phủ.”Cho nên, địa ngục là do những nghiệp tội của chúng ta gây ra tích tụ lại với nhau mà hình thành. Lại nữa, địa ngục chỉ có danh hiệu chứ không có thực thể; phải đợi đến lúc chúng ta đi thọ tội thì địa ngục mới hiện ra-đây quả là một điều vô cùng vi diệu và bất khả tư nghị. Chúng sanh hễ tạo nghiệp nào thì phải chịu quả báo nấy – trước kia nếu có làm điều ác thì nay phải thọ ác báo, có làm việc thiện thì nay được hưởng thiện báo; mà địa ngục là nơi chúng sanh thọ lãnh các ác báo. Như trong địa ngục Ôm Trụ Đồng (Bão Trụ) có một cột trụ bằng đồng được nung nóng đỏ rực, hễ ôm lấy trụ đồng này rồi thì không thể nào rời ra được nữa. Hạng người nào phải đọa vào địa ngục này? Ðó là hạng người thích điều dâm loạn, ưa việc gian dâm, cho nên khi còn sống đã phạm quá nhiều nghiệp dâm; và trong số ấy, số người nam phạm tội rất đông, mà số người nữ phạm tội cũng chẳng ít!
Nói chung, bất luận là nam hay nữ, hễ người nào phạm nghiệp dâm dật thì sau khi chết cũng đều bị đọa vào địa ngục Ôm Trụ Đồng cả. Bấy giờ, khi đã vào địa ngục này rồi, nếu tội nhân là người nam thì nhìn trụ đồng mà lại thấy đó là cô gái mình từng yêu thương nhất lúc còn sống, thế là mừng rỡ nhào đến ôm chầm lấy; khốn nỗi, vừa ôm được thì toàn thân đều bị bỏng cháy bởi trụ đồng nung. Tội nhân bị thiêu chết rồi thì có ngọn gió “xảo phong” thổi đến làm cho hồi sinh; hồi sinh rồi thì mọi việc vẫn tái diễn giống hệt như trước – cũng ôm trụ đồng, ôm rồi lại ôm nữa, thiêu rồi lại thiêu nữa, chết rồi lại chết nữa…; cứ thế mà lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.
Người nam nhìn trụ đồng nung thì thấy đó là người nữ, thế đối với người nữ thì sao? Người nữ nhìn trụ đồng nung thì thấy đó là chàng trai mà lúc còn sống mình yêu thương nhất! Và thế là cô ta không dằn lòng được, hớn hở chạy đến ôm choàng lấy người yêu. Sau khi ôm, cô ta cũng bị lửa của trụ đồng đốt cháy thành tro bụi; rồi đến khi ngọn gió “xảo phong” thổi lướt qua, cô ta liền sống trở lại. Sống rồi thì lại tiếp tục đi ôm trụ đồng, ôm rồi lại chết, chết rồi lại sống, sống lại thì tiếp tục thọ báo như trước.
Vì sao có địa ngục Ôm Trụ Đồng? Phải chăng có người nào đó đã chuẩn bị sẵn như thế? Không phải! Chính nghiệp dâm – ngọn lửa nghiệp từ lòng dâm dục của tội nhân cảm vời mà thành ra địa ngục Ôm Trụ Đồng! Cho nên chúng ta, bất kể là nam hay nữ, đừng vội cho rằng chuyện trai gái yêu đương là điều hoàn toàn tốt đẹp; bởi nếu quý vị đi lệch sang con đường tà dâm bất chánh, thì sau này sẽ bị đọa vào địa ngục Ôm Trụ Đồng; và đó là một sự việc vô cùng đau khổ và đáng sợ. Trong những địa ngục mà Ðịa Tạng Vương Bồ Tát vừa kể ra lại còn có rất nhiều địa ngục nhỏ khác nữa. Ðịa ngục thì có thứ lớn, có thứ nhỏ. Trong mỗi địa ngục lớn thì có thể có một, hai, ba, hoặc bốn sở ngục nhỏ, thậm chí có thể có đến cả trăm cả ngàn sở ngục nhỏ; và tên của mỗi ngục nhỏ này mỗi khác nhau.
Thế nhưng, có phải thật là có đồng, sắt, đá, lửa không? Không phải! Vậy là thế nào?“Bốn thứ này là do các hành nghiệp cảm vời ra.” Chúng sanh hễ trồng nhân gì thì gặt quả đó, gây nghiệp tội gì thì có quả báo tương ứng với nghiệp tội đó xuất hiện. Nếu quý vị tạo loại nghiệp đáng phải bị trừng phạt bởi khí cụ bằng đồng, thì có ngục đồng hiện ra; còn nếu tạo loại nghiệp đáng phải dùng khí cụ bằng sắt để trừng trị, thì quý vị phải chịu những thống khổ của ngục sắt; thậm chí cả ngục đá và ngục lửa cũng vậy.
“Nếu nói rộng ra về những sự tội báo ở địa ngục, thì trong mỗi ngục còn có cả trăm ngàn thứ khổ sở, huống chi là nhiều ngục!” Giả sử muốn nói rộng ra và cặn kẽ từng chi tiết về các tội báo ở địa ngục, như gây tội gì thì phải lãnh quả báo gì, thì trong mỗi ngục không phải chỉ có vỏn vẹn một thứ khổ sở thôi đâu, mà là có đến hằng trăm, hằng ngàn, hằng vạn thứ khổ sở khác nữa. Trong một địa ngục mà đã muôn vàn thứ khổ sở không thể kể xiết như thế, thì huống chi là trong nhiều địa ngục?. Nếu muốn giảng giải cho cặn kẽ thì dẫu có nói trong suốt mấy đại kiếp cũng không thể nào nói cho hết được.Thông qua buổi thuyết giảng từ TT. Thích Thiện Xuân, sách tấn hội chúng tịnh hóa khẩu nghiệp bằng cách không nói lời thô ác, không nói lời bịa đặt và đặc biệt là nói đúng nơi, đúng lúc và đúng chỗ, để tránh gây đau khổ cho người, luôn nói lời thiện mang lại sự lợi ích, an lạc cho mình và cho nhiều người.
Khóa tu Một Ngày An Lạc tại Tu Viện Linh Thứu viên mãn khép lại trong niềm hân hoan và hạnh phúc của từng hành giả.
Hình ảnh tại buổi giảng:
Thực hiện: Diệu Thanh – Minh Phát