Thứ năm, 26 Tháng mười hai 2024

VĨNH LONG: NI SƯ NHƯ NGUYỆT TIẾP TỤC GIẢNG KINH BÁCH DỤ CÂU CHUYỆN 5, 6 VÀ 7 TẠI CHÙA PHƯỚC VIÊN

Hôm nay ngày 24/11/2024 tại chùa Phước Viên, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long, Ni sư Như Nguyệt tiếp tục giảng kinh Bách dụ câu chuyện thứ 5, 6 và 7.

Câu chuyện 5 có tựa đề là KHÁT THẤY NƯỚC SÔNG

Xưa có người ngu, một hôm bị khát nước quá, khát đến nỗi hoa cả mắt, thấy ánh nắng cũng cho là nước, muốn có nước uống, mới chạy đến bờ sông Tân-đầu (Sindhu). Đến đây, người ấy đứng ngắm sông, không uống. Người bên sông thấy thế hỏi: “Ông bị khát, nay đến chỗ có nước sao ông không uống?” Người ngu đáp: “Ông có thể uống hết được, tôi sẽ uống! Nước sông nhiều quá, uống không hết nên tôi không uống!” Mọi người đều cười.Ngoại-đạo quá thiên về lý, cho mình không giữ đầy-đủ được giới của Phật không dám thụ, thành ra sau này không được đạo-phẩm gì và phải lưu-chuyển trong sinh-tử. Đây và người ngu kia không khác!.

Câu chuyện thứ 6 là CON CHẾT KHÔNG CHÔN

Xưa có người ngu dưỡng-dục được bảy người con. Một hôm có một đứa chết. Thấy con chết, người kia muốn để yên trong nhà, bỏ đi nơi khác.

Người hàng xóm thấy thế bảo: “Sinh, tử đôi đường, ông nên thu xếp chôn tại nơi xa, sao ông lại định để yên trong nhà và muốn bỏ đi nơi khác vậy?” Người ngu nghe nói liền nghĩ: “Không để được ở nhà phải đem chôn, thời giết thêm đứa nữa, gánh hai đầu cho cân!” Nghĩ rồi, người ngu giết ngay đứa nữa, để hai đầu, gánh đến cánh đồng xa chôn. Đương-thời ai ai cũng chê cười, ghê sợ.Người tu đạo giải thoát, phạm một giới, ngại hối cải, im lặng, che giấu, tự nói là trong sạch. Có người biết bảo: “Người tu đạo giải thoát giữ giới cấm như giữ ngọc minh châu, không để rơi, sứt. Nay phạm những giới đã thụ, sao ông không sám hối đi?” Người kia đáp: “Nếu phải sám hối, để phạm nữa, hãy xuất tội luôn thể!”. Như người ngu kia, đây cũng thế!.

Tiếp theo là câu chuyện thứ 7 NHẬN NGƯỜI LÀM ANH

Xưa có một người hình dáng đẹp đẽ, thông minh, nhiều của, nhân dân đều khen ngợi.

Có người ngu thấy người ấy thế, nhận là anh tôi vì người ấy có của, muốn dùng gì thì dùng. Sau vì sự vay mượn phải trả, lại bảo không phải là anh. Người hàng xóm bảo: “Ông là người ngu, khi cần dùng của thì gọi người ta là anh, đến khi mang nợ lại bảo không phải là anh?” Người ngu đáp: “Muốn được tiền của người nên tôi nhận là anh, chứ có phải là anh đâu! Phải mang nợ còn gọi là anh làm chi!” Mọi người đều cười.Ngoại đạo nghe lời hay của Phật, ăn cắp làm của mình, khi người ở gần bảo họ tu hành, họ không làm, nói: “Tôi vì lợi dưỡng, lấy lời của Phật hóa đạo chúng sinh, chứ thực không có chi cả, thời tuhành làm sao?”. Như người ngu kia, đây cũng vậy.

Hình ảnh tại buổi giảng:

Chùa Phước Viên – Vĩnh Long

 

Tin đã đăng