Hôm nay ngày 13/12/2025 NS. Thích Như Nguyệt trích giảng kinh Bách Dụ cho Phật tử tham dự khóa tu Ngày An Lạc tại đạo tràng chùa Phước Viên – Vĩnh Long.
Trước khi vào buổi nghe pháp, hội chúng có thời niệm Phật tại Chánh điện.
Tại buổi giảng, Ni sư chia sẻ những câu chuyện có thí dụ sau:
– Tưới mía bằng nước mía
Thuở xưa có hai người đều làm nghề trồng mía, họ thi đua với nhau, đưa ra đề nghị: Ai trồng lên tốt thì được thưởng, còn ai trồng xấu thì phải phạt. Bây giờ một trong hai người tự nghĩ rằng: – Mía xưa nay vốn ngọt, nếu ta dùng nước mía tưới thêm lên, thì mía chắc chắn là ngọt lắm. Người kia nghĩ như vậy xong, bèn dùng rất nhiều mía ép lấy nước, rồi đem nước ấy tưới lên mía mới trồng. Kết quả chẳng những hao tốn, mà lại bao nhiêu mía mới trồng đều hư hoại hết.
– Vì nhỏ mất lớn
Thuở xưa có một người cho người khác mượn năm đồng, rất lâu mà không trả lại, chàng bèn đi đến nhà đòi. Ðường đi trải qua một con sông rộng, chàng phải đi đò tốn ba đồng, đến nhà thì người kia đi vắng, khi trở về chàng lại phải tốn ba đồng nữa. Ði đò qua lại hết sáu đồng. Làm như thế chỉ luống nhọc công mà không đi đến đâu cả, số tổn thất bại nhiều hơn số tiền cho mượn.
– Trên lầu mài dao
Thuở xưa có một người phục dịch cho vua rất khổ, trải qua một thời gian lâu, thân thể mỏi mệt vô cùng. Vua thấy thế thương hại bèn ban cho con Lạc Đà chết. Sau khi chàng lảnh con Lạc Đà rồi, bèn đem về nhà lột da. Vì dao lụt cắt không đứt, chàng đi tìm một viên đá để mài dao, chàng tìm được một viên đá ở trên lầu. Chàng lên lầu mài dao xong, rồi xuống lầu lột da Lạc Đà. Cắt một lát dao lụt, chàng lại đi lên lầu mài lại, rồi trở xuống lầu lột da. Vi lên xuống nhiều lần, thân thể mỏi mệt. Chàng bèn nghĩ ra một phương pháp, đem con Lạc Đà để trên lầu cho tiện, một bên thì mài dao, một bên thì cắt. Chàng tự cho làm thế là rất thông minh. Thật ra ai cũng cười chê chàng người ngu xuẩn.
– Ghi dấu trên thuyền để tìm đồ rơi xuống bể
Thuở xưa có một người vượt thuyền qua bể, sơ ý đánh rơi cái chén bạc trong nước sâu, tức khắc chàng ghi trên be thuyền làm dấu. Ðoạn rồi chèo thuyền đi, trong tâm chàng tự nghĩ: Mình đã ghi kỹ chỗ cái chén bạc rơi trong nước, sau nầy có thể căn cứ nơi lần ghi ấy mà tìm. Hai tháng sau, ngày nọ chàng đến nước Sư tử là một địa phương rất xa, thấy có một dòng sông, chàng sực nhớ dấu đã ghi trên thuyền, bèn lặn xuống nước tìm cái chén bạc.
Có người thấy thế hỏi rằng:
– Anh lặn vào trong nước để tìm cái gì?
– Chàng trả lời: Tôi muốn tìm cái chén bạc đã đánh rơi.
– Người kia lại hỏi: Chén của anh rơi chỗ nào?
– Chàng trả lời: Tôi đánh rơi khi tôi mới vào biển cách đây hai tháng về trước. Lúc ấy tôi có ghi, trên be thuyền làm dấu chắc chắn.
Ngày nay tôi cứ xem chỗ ghi trên be thuyền mà xuống nước tìm chén. Mọi người nghe xong, ha hả cười lớn và nói rằng: – Nước tuy giống mà địa phương xa cách ngàn trùng, làm sao mất một nơi rồi lặn một nơi khác tìm đặng?.
Qua các câu chuyện, cho ta thấy được sự thiếu hiểu biết khi làm việc gì đó, thì đưa ta đến hậu quả thất bại, mà ta cứ bảo thủ cho rằng làm cách ta làm đó đúng, không tiếp thu ý kiến hoặc học hỏi kiến thức xung quanh, thì sự thua thiệt sẽ về ta.
Hình ảnh tại buổi giảng:

Sen Vàng Online


